Đăng bởi ( Sưu tầm ) | 06:47 | 15/08/2011
Có hai người, đều bệnh nặng cả, nằm trong cùng một phòng ở bệnh viện.
Một người được phép ngồi trên giường mỗi buổi chiều một giờ để cho chất lỏng trong phổi chảy ra.
Giường của anh ở bên cạnh cửa sổ duy nhất của căn phòng.
Cho dù người kia không nghe được dàn nhạc, anh vẫn có thể thấy qua trí tưởng tượng, trong khi người ngồi bên cửa sổ phác họa ra bằng những lời mô tả.
Từng ngày, từng tuần, từng tháng trôi qua.
Vào một buổi sáng, cô y tá trực ban ngày đến để đưa nước cho họ tắm, thì thấy thân thể bất động của người ở bên cửa sổ, anh đã chết bình an trong khi ngủ.
Cô rất buồn, cô gọi các nhân viên bệnh viện đến đưa thi hài đi.
Ngay sau đó, người kia xin được chuyển đến bên cạnh cửa sổ. Cô y tá vui vẻ chuyển anh đến, và sau khi chắc chắn là anh đã thoải mái, cô rời phòng.
Chầm chậm, khó nhọc, anh tì trên một cùi chỏ để đưa mắt nhìn lần đầu tiên ra thế giới thực bên ngoài.
Anh cố gắng quay người chầm chậm để nhìn ra bên ngoài cửa sổ bên cạnh giường.
Anh đối diện với một bức tường trơ trụi.
Người ấy mới hỏi cô y tá là điều gì đã thúc ép người bạn quá cố, khiến anh ấy mô tả những điều tuyệt vời như thế ở bên ngoài cửa sổ.
Cô y tá trả lời rằng anh ấy bị mù, nên thậm chí chẳng thấy được bức tường.
Cô bảo, ‘Có thể anh ta muốn khích lệ anh đó thôi.'
Đã đánh giá xong. Cảm ơn bạn đã đánh giá cho bài viết
Đóng